CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 2

 "Chẳng lẽ ta không có nói cho ngươi biết sao? Chưa tới hai ngày, hoàng thượng sẽ hạ thánh chỉ, chính thức phong ta là tướng quân, đến lúc đó ta phải thường xuyên mang binh đánh giặc, chúng ta sẽ không ngày ngày gặp mặt như vậy, đừng quá nhớ ta nha!" Lãnh địch Thiên trêu tức.

 "Nhớ ngươi?" Ngọc Liễu công tử ngoài mặt nói nhẹ nhàng, đáy lòng lại hơi hốt hoảng, chuyển tầm mắt nhìn thẳng Lãnh Địch Thiên nói: "Không cần chờ đến lúc ngươi lãnh binh xuất chinh, chẳng lẽ Vương gia quên nói cho ngươi biết, chúng ta từ nay về sau sẽ không bao giờ ngày ngày gặp mặt nữa, ta đã xin chỉ thị rồi của cha mẹ rồi, muốn xây bức tường thấp này cao hơn, Vương gia cũng đã đáp ứng, nếu đã là lần cuối gặp ngươi, hôm nay bản công tử sẽ cho ngươi tận tình phách lối! Ngươi có lời gì cứ việc nói, về sau không có cơ hội như thế nữa!"

 Nghe vậy, Lãnh Địch Thiên nhíu lại hai hàng lông mày rậm anh kh, hỏi ngược lại: "Ngươi muốn xây bức tường thấp này cao hơn? Tại sao không có ai nói cho ta biết?"

 Bị Lãnh Địch Thiên hỏi làm sửng sốt một hồi lâu, Ngọc Liễu công tử mới nhún vai cười một tiếng, nói: "Ta làm sao biết? Có lẽ là bởi vì Vương gia cảm thấy xét theo quan hệ thủy hỏa bất dung của chúng ta, ngươi đại khái cũng sẽ không phản đối ý kiến hay của ta, cho nên cũng không nói cho ngươi biết, tính toán cho ngươi một việc vui mừng!"

 "Vui mừng?" Lãnh Địch Thiên hung ác nheo mắt đen lại. Không sai, tin tức này đối với hắn mà nói thật đúng là vừa kinh vừa vui, ứng phó không kịp!

 "Ngươi tựa hồ bắt đầu không quá cao hứng?" Kỳ quái, đối với bọn họ mà nói, đây rõ ràng là một tin tức cực tốt, tại sao hắn lại nản lòng, nản chí?

 Lãnh Địch Thiên nhẹ xì một tiếng, nhếch lên nụ cười cuồng ngạo, nói: "Sao ta lại mất hứng? Chỉ cần nghĩ đến về sau không cần gặp lại ngươi, ta liền không nhịn được cảm động đến rơi nước mắt, cám ơn ân huệ của ông trời!"

 "Vậy sao? Vậy thì tốt, bởi vì ta cũng nghĩ như vậy!" Nhìn mặt Lãnh Địch Thiên tràn đầy nụ cười, Ngọc Liễu công tử cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Chẳng lẽ hắn không thể biểu hiện lưu luyến không rời một chút sao? Không gặp mặt mình nữa, chẳng lẽ thật sự là một việc đáng cao hứng như thế?

 Giữa hai người nhất thời im lặng, vắt hết óc cũng nghĩ không ra nên nói gì, ngay cả muốn gây gổ, cũng nghĩ không ra đến tột cùng có thể mắng đối phương cái gì, Lãnh Địch Thiên mím chặt môi mỏng, nhìn thẳng vào mặt mày tuấn tú của Ngọc Liễu công tử, đồng thời cũng nhìn chằm chằm ánh mắt dò xét của hắn.

 Thế nhưng cho đến lúc này, bọn họ mới chính thức nhìn rõ diện mạo của đối phương!

 "Không nghĩ tới chúng ta có thể gây gổ đến 28 năm, ngươi còn nhớ rõ chúng ta gây nhau cái gì không?" Lãnh Địch Thiên bình tĩnh hỏi.

 Nghe vậy, Ngọc Liễu công tử sợ run một lát, một lát sau mới lắc đầu cười khổ nói: "Không nhớ rõ, chúng ta tựa hồ chuyện gì cũng có thể gây nhau, mới 26 năm mà thôi, nghe mẹ ta nói trước hai tuổi thì tình cảm của chúng ta cũng không tệ."

 "Vậy sao?" Lãnh Địch Thiên nhìn thấy một nhóm đại hán xách gạch, khiêng công cụ đi tới về phía bọn họ, không khỏi nhíu chặt mày hơn nữa. "Công nhân xây tường tới."

 "Là ta muốn bọn họ bắt đầu tới làm việc từ hừng sáng, như vậy sẽ xây tường xong rất nhanh." Rõ ràng sắp đạt thành mục đích, tại sao tâm tình của hắn buồn bực cực kỳ!

 "Không hổ là con của thương nhân, nửa điểm thời gian cũng không nỡ lãng phí." âm điệu của Lãnh Địch Thiên rất nhẹ, rất nhạt, chỉ cho mình Ngọc Liễu công tử nghe mà thôi.

 "Ta --" nghe vậy, Ngọc Liễu công tử trợn to đôi mắt long lanh như nước, giận nhìn chằm chằm Lãnh Địch Thiên. Tại sao đến cuối cùng, hắn ta còn muốn tìm mình gây một trận!

 "Công tử, xin tránh qua, chúng ta sắp bắt đầu làm việc nha!" Thủ lĩnh công nhân lên tiếng muốn Ngọc Liễu công tử sững sờ mất hồn lui ra.

 Trong lúc nhất thời Ngọc Liễu công tử không phản ứng kịp, chỉ sững sờ nhìn Lãnh Địch Thiên, cho đến một tiếng cười nhạt của hắn làm vỡ không khí đông cứng, "Không hẹn gặp lại, ẻo lả, về sau ăn nhiều đồ ăn sáng một chút, tránh cho gương mặt luôn giống quỷ dọa người."

 Ngọc Liễu công tử không để ý tới khiêu khích của Lãnh Địch Thiên, chỉ căm tức hỏi, "Tại sao nói không hẹn gặp lại? Cửa lớn của hai nhà chúng ta cùng ở trên đường cái, hoặc giả. . . . Hoặc giả ngày nào đó lúc ra cửa lơ đãng lại gặp phải!" Hắn tựa hồ quên mình là người nói không muốn gặp lại trước!

 Công nhân càng ngày càng đưa nhiều gạch đến, không ngừng chất cao ở trước mặt bọn họ, bọn họ không chút phát giác, mất hồn nhìn đối phương, cho đến công nhân đắp xi măng lên, từng cục gạch hóa thành một bức tường xám ngăn cách nhau ở trước mặt bọn họ.

 "Gặp mặt, tranh đi cãi lại một trận sao?" Lãnh Địch Thiên nhàn nhạt quẳng xuống những lời này, xoay người đi vào Ngô Trúc cư, không muốn nhìn bức tường gạch màu xám lạnh lẽo cao lên ở trước mắt hắn

 "Lãnh Địch Thiên --"

 "Thiếu gia, cháo Bát Bảo đã tới!" Uyển Xuân bưng một cái dĩa mạ vàng, trên cái dĩa là một chén cháo Bát Bảo đầy tám phần, mở miệng cười kêu chủ tử.

 "Đặt xuống! Ta sắp đi vào nhà rồi." Ngọc Liễu công tử nhìn tường xám mới xây một cái, đột nhiên lắc đầu bỏ qua căm tức trong lòng, phất tay áo đi vào Tiểu Thương Lãng. Hắn nghĩ thầm dù sao chờ tường xây xong, tất cả quá khứ cũng kết thúc! Quản hắn khỉ gió!

 Chỉ là, nếu như Lãnh Địch Thiên biết đây mới thật là lần cuối trong kiếp này của họ, có lẽ hắn sẽ thêm đợi một thời gian, để cả hai nhìn nhau rõ ràng hơn nữa! Nhưng đợi đến lúc phụng chỉ lãnh binh chinh khải hoàn trở về, mới phát hiện tất cả đều đã quá muộn!

 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 [1]Cháo Bát Bảo:

 Chương 1.3

 Giờ Mẹo mới qua không lâu, cửa trước vườn Tây Hổ đã nổi lên một hồi xôn xao không nhỏ, khiến không ít người trong phủ tò mò ra ngoài vây xem, vì tranh xem diện mạo thật của vị khách mới đến.

 "Thiếu gia, thiếu gia!" Uyển Xuân cao hứng bừng bừng từ viện trước chạy thẳng vào Tiểu Thương Lãng, may mắn sáng nay chủ tử cáo bệnh, không có ra cửa làm việc, nếu không sẽ phải bỏ qua trận náo nhiệt này.

 Trong phòng, gương mặt Ngọc Liễu công tử không vui, trầm mặt ẩn nhẫn không phát, nghiêng tựa trên giường tiện tay lật cuốn sách. Nha đầu chết tiệt kia! Không phải nói với nàng không nên tới quấy rầy hắn nghỉ ngơi sao? Bị nàng kêu như vậy, đầu tựa hồ lại bắt đầu mơ hồ đau!

 "Uyển Xuân, đi ra ngoài, nếu có người muốn gặp ta, liền nói cho hắn biết ta chết, ngày mai đến sớm." Giọng điệu của hắn miễn cưỡng, một chút nguyên khí cũng không có.

 "Thiếu gia, người đang nói bậy bạ gì đó?" Uyển Xuân nhẹ nhàng cười duyên, đoạt lấy cuốn sách trong tay chủ tử, kéo hắn ngồi dậy, "Mời đến phòng khách xem một chút đi! Ngày hôm nay có một vị khách tới phủ chúng ta, Uyển Xuân nghĩ thiếu gia nhất định sẽ rất cảm thấy hứng thú với vị khách này!"

 Nghe vậy, hắn uy nghi nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Đừng nói với ta là Lãnh Địch Thiên đó! Nam nhân này kiếp trước nhất định có thâm thù đại hận với ta, nếu không sao khiến ta thấy hắn liền nhức đầu, không thấy hắn, cũng nhức đầu!"

 Thì ra là, người hiện tại khiến chủ tử cảm thấy hứng thú nhất lại là oan gia đó! Tâm tư Uyển Xuân nhanh nhẹn, cũng không dám nói ra ý nghĩ trong lòng.

 "A, thiếu gia, mặc dù không phải thế tử, nhưng cũng không kém xa!" Uyển Xuân cố làm thần bí, hầu hạ chủ tử đứng dậy thay quần áo mang giày, lại đẩy hắn đến phòng khách.

 "Uyển Xuân! Nàng nói rõ cho ta, ta bị nàng làm cho hồ đồ rồi !" Không kém xa? Chẳng lẽ là Lãnh vương gia và vương phi? Từ nhỏ đến lớn, hai trưởng bối này hắn đã quá quen thuộc, sao có thể còn thấy hứng thú với họ!

 Nhưng ngay sau đó ý nghĩ của hắn biến chuyển, như là đã hiểu ra, không có việc gì đi xem chút cũng được! Luôn ở trong phòng, lòng cũng buồn bực.

 Xa xa hắn đã nghe được tiếng người náo nhiệt truyền ra từ Ngọc Lan đường, vườn Tây Hổ luôn quen tiếp kiến người nhà đường xa mà đến trong cái phòng nhỏ đó, thường là những người không có quan hệ máu mủ với họ, ngược lại toàn là quan hệ lộn xộn xa xôi, thường khiến hắn nghe đến choáng đầu.

 "Cha, mẹ!" Hắn vung áo bào lên, nhanh chóng đi vào cửa Ngọc Lan đường, chỉ thấy cha mẹ ngồi ở trong đường, không giải thích được tụ tập một đống người làm ăn no không có chuyện làm, trong phòng có hai người xa lạ đứng nghiêm, một nữ tử xinh đẹp và bé trai, chỉ là bọn họ đứng đưa lưng về phía hắn, nhìn không được dáng vẻ.

 Triệu thị vừa thấy được nhi tử, cao hứng giống như nhìn thấy bảo bối, liền vội vàng đứng lên khoác tay của con trai, lo lắng hỏi: "Nghe người làm nói sáng sớm hôm nay thân thể con không thoải mái, khá hơn chút nào chưa? Có muốn mẹ mời đại phu đến nhà chẩn bệnh cho con không?"

 "Không phiền mẹ phí tâm, hài nhi đã cảm thấy khá hơn chút rồi, mới muốn tới đây xem một chút." Hắn có thể hiểu mẫu thân chỉ có một đứa con trai như hắn, tự nhiên cưng chiều hết mực.

 "Vậy thì tốt! Đúng rồi, con tới thật đúng lúc, tới đây gặp Hương Ngưng, nữ nhi của cháu ngoại bà con gia của ông nội con, hai nhà chúng ta mấy năm không có tin tức, cho đến trước đó vài ngày, nhận được một phong thơ, mới biết cả nhà bọn họ dời đến Lạc Dương rồi!" Triệu thị kéo tay của con trai, vừa nói vừa dẫn hắn tới cạnh Đỗ Hương Ngưng, lên tiếng gọi khẽ: "Hương Ngưng!"

 Nghe tiếng, Đỗ Hương Ngưng chậm rãi quay đầu, e sợ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tò mò nhìn biểu ca mình, đột nhiên má phấn dâng đỏ bừng, cuống quít dời đôi mắt long lanh, lại không dám nhìn hắn thêm một cái.

 Lông mi cong dày, tròng mắt trong suốt sáng nước, má hồng môi đỏ, da thịt mịn màng, là một nữ tử tuyệt mỹ khiến tâm hồn người mê đắm! Trừ như vậy, Ngọc Liễu công tử cũng không có cảm giác đặc biệt gì với Đỗ Hương Ngưng, lại càng không hiểu tại sao nàng đột nhiên quay đầu đi, chẳng lẽ không thích hắn?

 Nếu như thực là như thế, nàng quá ngu, nếu muốn lấy ít đồ tốt từ vườn Tây Hổ, thì tốt nhất đừng đắc tội hắn, bằng không sẽ không chịu nổi!

 "Thiếu gia, đừng nhìn chằm chằm con gái người ta như vậy, không thấy nàng đã mắc cỡ không ngóc đầu lên được à!" Uyển Xuân ở một bên tỉ mỉ nhắc nhở.

 "Không có, không có chuyện. . . ." Đỗ Hương Ngưng nghe lời nói đồng tình của Uyển Xuân, càng thêm mắc cỡ cả tai đều đỏ, "Muội. . . . Muội chỉ nghĩ. . . . Danh hiệu của biểu ca cũng lừng lẫy nổi tiếng ở Lạc Dương chúng ta, đã cảm thấy mình cũng dính chút ánh sáng, trong lòng cao hứng."

 Trên thực tế, là bởi vì nàng chưa từng thấy nam nhân thanh tú tao nhã, trắng noãn nho văn, thân hình thon dài hấp dẫn như thế, ánh mắt sâu thẳm của hắn hàm chứa sự khôn khéo của thương nhân, nàng nhìn tâm hoảng ý loạn.

 "Thật sao?" Triệu thị nghe liền rất vui mừng, đắc ý cực kỳ, "Vườn Tây Hổ chúng ta làm ăn khắp đại giang nam bắc, hiện tại tất cả đều do nhi tử của ta quản lý, lão gia nhà ta mặc dù văn vẻ đầy bụng, nhưng bản lĩnh làm ăn lại ít, nếu không phải là nhi tử của ta thành tài, chỉ sợ vợ chồng chúng ta hai cũng sẽ không tiêu dao như vậy, cả ngày ngâm thơ xem cuộc vui, không lo chuyện thường. Lão gia, ông nói phải không?"

 "Đủ rồi, phu nhân, chỉ cần vừa nhắc tới con của chúng ta, nàng liền có lời đầy bụng nói không hết, nói đến hiện tại cũng còn chưa nói chuyện thành thân với nhi tử!"

 "Thành thân? Cha, lỗ tai của con có nghe lầm hay không?" Lời của phụ thân khiến lòng của hắn nổi lên đề phòng, chẳng lẽ bọn họ muốn hắn kết thành vợ chồng với Đỗ Hương Ngưng trước mắt này? Không!

 "Đừng nóng vội." Triệu thị từ ái cười một tiếng, vỗ vỗ mu tay của con trai, nói: "Tuổi của con đã không nhỏ, là nên thành thân, nhưng trước khi Hương Ngưng đến kinh thành, chúng ta đã gả nàng cho đứa nhỏ Địch Thiên rồi. Hương Ngưng gia thế trong sạch, ông nội nàng còn từng làm quan tam phẩm trong triều, đến phủ Vương Gia cũng sẽ không mất thân phận. Chúng ta và Đỗ gia đã nói xong, Hương Ngưng sẽ lấy chồng từ vườn Tây Hổ, coi nàng như là nữ nhi nhà chúng ta. Vương gia cũng đã đồng ý hôn sự này, qua ít ngày nữa liền phái người tới đưa lễ."

 "Lãnh Địch Thiên biết thành thân chuyện không?" Chẳng biết tại sao, đầu của hắn lại càng đau!

 "Hắn đã sớm biết, vương phi nói lúc này Địch Thiên trái lại rất nghe lời, không có hỏi ngược, chắc là ngầm cho phép hôn sự này rồi! Mẹ thấy các ngươi từ nhỏ gây đến lớn, nếu Địch Thiên thành thân, ngươi cũng sẽ không chịu thua! Nhanh đi tìm cô nương tốt, chỉ cần ngươi thích, mẹ đều sẽ không phản đối, hôn sự cứ giao cho mẹ xử lý, ngươi mau sinh mấy đứa cháu cho mẹ, để mẹ bế bế!" Triệu thị cười không khép miệng, tựa như đã thấy được tình hình náo nhiệt con cháu đầy đàn.

 Nghe giọng nói vui thích mơ mộng đẹp của mẫu thân, con ngươi Ngọc Liễu công tử cũng càng ngày càng trầm lạnh. Lãnh Địch Thiên muốn thành thân trước hắn? Đừng mơ tưởng!

 Lúc này, bé trai vẫn đứng ở bên cạnh Đỗ Hương Ngưng đưa tay kéo kéo ống tay áo của nàng, cố gắng đưa tới chú ý, nhỏ giọng nói: "Đỗ tỷ tỷ, tỷ quên mất sự tồn tại của Tiểu Nha sao?"

 Thanh âm trong trẻo, còn hàm chứa một tia mạnh mẽ của bé trai, kỳ dị đưa tới chú ý của Ngọc Liễu công tử, hắn quan sát bộ áo vải xanh sạch sẽ của nam hài, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười giương mắt nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, không khỏi có dự cảm chẳng lạnh đánh vào lòng.

 "Tất nhiên không!" Đỗ Hương Ngưng nở nụ cười, tay chân luống cuống níu lấy khăn tay, nói: "Biểu ca, tên của nó là Tố Tiểu Nha, là gặp trên đường tới kinh thành, muội thấy nó không cha không mẹ, nên bảo nó đi theo muội vào kinh, nó thật biết điều, sẽ không gây ra phiền toái, cho nên biểu ca. . . ."

 "Vườn Tây Hổ chúng ta từ trước đến giờ hiếu khách, không lo thêm hai cặp bát đũa, hoan nghênh các ngươi ở đây, biểu muội Hương Ngưng thiện lương tốt bụng của ta!" Giọng nói nhàn nhạt của phái nam lộ ra nụ cười cao thâm khó lường, nói xong, hắn nhếch môi cười, vẻ mặt quỷ quyệt, xoay người rời đi Ngọc Lan đường.

 Lãnh Địch Thiên, có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng cưới được Đỗ Hương Ngưng như ý! Hừ!

 Chương 2.1

 "Tên xấu xa đáng chết này!"

 Trong chính sảnh Lãnh vương phủ truyền ra âm thanh rít gào của Lãnh vương gia, lại là vì một phong thư, bức thư này được gửi bởi Lãnh Địch Thiên con trai của ông.

 Lãnh Địch Thiên từ phía bắc sai người đưa thư trở vể, chính là vì tỏ rõ mình không muốn cưới Đỗ Hương Ngưng, nếu như phụ thân ép buộc, dù hắn lấy cái chết chống cự, cũng không nhượng bộ.

 "Vương gia xin bớt giận, bị chọc tức sức khỏe sẽ không tốt!" Lãnh vương phi cũng không nghĩ đến nhi tử sẽ dùng một chiêu này, khó trách ngày đó khi bà nói với hắn việc hôn sự, hắn chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không có nói thêm cái gì.

 "Ta có thể không tức giận sao? Ngày mai sẽ phải thành thân, hắn lại nói không thành thân vào lúc mấu chốt này, nàng bảo ta làm sao giao phó với thế huynh?" Lãnh vương gia bị một phong thư nhà của nhi tử làm giận đến đỏ mặt tía tai, căm tức đầy bụng không chỗ thổ lộ.

 Đứa con trai gian xảo khá lắm! Thậm chí không chịu để cho ông mắng chửi ngay mặt, hại người làm cha như ông không nhịn được, nhìn chằm chằm tờ thư kia, giận đến sắp nội thương.

 Lãnh vương phi vẫn có bộ dáng tốt tính, nghĩ thầm vô luận như thế nào, cũng là con ruột của mình gây họa, giờ phút này nghĩ biện pháp để hạ cơn giận của trượng phu mới là chuyện gấp gáp. "Vương gia xin tha thứ, ta lại có một ý nghĩ có thể thực hiện, chúng ta cứ tổ chức hôn lễ, nếu Thiên nhi vẫn không muốn lấy vợ, liền tìm một lý do, làm cho người ta thay mặt đón tân nương qua cửa, đến lúc đó hai chúng ta cứ nhận vợ, không do Thiên nhi làm chủ!"

 "Nhưng con của chúng ta vừa bướng bỉnh vừa cao ngạo, có nhiều khả năng hắn sẽ để cho Đỗ cô nương ở góa cả đời!" lo lắng của Lãnh vương gia thật thực tế.

 "Vậy thì đến lúc đó rồi hãy nói! Cưỡi lừa xem kịch (kết quả cuối cùng còn không biết như thế nào), hãy đợi đấy." gương mặt quý khí tao nhã của Lãnh vương phi hàm chứa nụ cười yếu ớt, trong nội tâm hiểu rõ trượng phu đã hết giận con.

 Lãnh vương gia quả thật hết giận một nửa, nhưng trong lòng không khỏi tràn đầy nghi ngờ, khí phách uy nghiêm nhíu lại hai lông mày, nói: "Ta thật sự nghĩ không thông, ban đầu khu vườn hai nhà chúng ta không phải dựa theo phong thủy xây lên sao? Cha và Thế bá đều nói phong thủy này nhất định khiến hai nhà đông tây nhiều con nhiều cháu nhiều phúc, kết quả hiện tại hai nhà chúng ta đều chỉ còn lại một chút huyết mạch, càng không nói hai đứa trẻ vừa gặp nhau đã cãi ngất trời, ngay cả muốn họ thành thân, đều là một việc khiến người nhức đầu, ai!"

 "Nghe người bên ngoài nói, con trai của hai nhà chúng ta đều là người phong lưu ở bên ngoài, hồng phấn tri kỷ bên cạnh đều không ít, Thiên nhi chúng ta cũng rất có biện pháp đối với nữ nhân, ngay cả bà nội Thái hậu của hắn cũng bị hắn thu phục thoả đáng, ta đây làm mẹ cũng buồn bực, bao nhiêu vương công thiên kim chờ vào nhà chúng ta, hắn không có đạo lý không nhìn ai thuận mắt cả!" Lãnh vương phi tỉ mỉ suy nghĩ, mới phát hiện ra lòng con trai của mình thật khó nắm.

 "Ai biết? Cứ làm theo biện pháp của nàng, chuyện thành thân cứ làm thế, ngày mai ta liền dẫn người đến cửa đưa sính lễ, Thiên nhi muốn làm cái gì ta không quan tâm, nhưng hắn phải hiểu Lãnh gia không thể tuyệt hậu!" Lãnh vương gia đã quyết tâm, cũng không quan tâm suy nghĩ trong lòng nhi tử nữa.

 ※ ※ ※

 Tiếng cười của nam nhân không ngừng vang vọng ở nóc nhà cao vút của thính đường, nghe càng đắc ý càng cuồng vọng, giống như hắn đã ôm trọn thiên hạ vào trong người, coi trời bằng vung, chỉ là, không biết vì nguyên nhân gì, tiếng cười cuồng ngạo của hắn không những không làm người ta cảm thấy chói tai, ngược lại dễ nghe giống như là tiếng nhạc trong gió, khiến người nghe thấy chỉ than thở, không nhịn được muốn nghe nữa.

 "Tốt, tốt, thật tốt! Nếu Lãnh Địch Thiên biết, nhất định sẽ giơ chân không dứt vì chuyện này! Nếu như có thể, ta lại muốn chính mắt nhìn sắc mặt bị tức điên xanh mét của hắn, vậy sẽ là một chuyện rất sảng khoái!"

 Tối ngày hôm qua, Ngọc Liễu công rốt cuộc khiến cho Đỗ Hương Ngưng chính miệng nói ra không lấy Lãnh Địch Thiên, lúc gần lúc xa, vờ tha để bắt thật mà hắn đối với nàng trong thời gian vừa qua, cuối cùng không phải uổng phí tâm cơ.

 "Thiếu gia, người sao thế, nếu Lãnh vương gia biết. . . . Không tốt lắm đâu!" Thành thúc nói chuyện, tóc đã hoa râm, nhưng xương cốt lại rất cường tráng, là tôi tớ, tự nhiên không dám nói quá nhiều, nhưng trong lòng biết rất rõ ràng không đúng, cũng không cách nào buồn bực không lên tiếng.

 Thường Ngôn nói: đã sinh Du, sao còn sinh Lượng!

 Vào giờ phút này, Lãnh Địch Thiên chắc chắn cũng có ý tưởng này! Cũng không biết nguyên nhân là gì, hai người bọn họ luôn không vừa mắt nhau, bây giờ cả vị hôn thê cũng giành!

 "Im miệng! Ta chính là không muốn cho Lãnh Địch Thiên lấy vợ trước ta một bước! Đừng nói nhiều nữa, đi xuống chuẩn bị một chiếc xe ngựa, ta muốn mang Hương Ngưng đến Thiên Hương Cốc chèo thuyền!"

 "Thiếu gia, hôm nào đi! Binh thúc không có trong phủ, hắn biết rõ đường đến Thiên Hương Cốc, đổi người đánh xe khác sẽ không thể khống chế, dễ dàng gặp chuyện không may đấy!"

 "Vậy chúng ta liền đổi địa phương đi chơi. Thành thúc, ngươi đừng luôn coi ta như đứa bé, điểm chừng mực này ta vẫn có thể đắn đo." Ngọc Liễu công tử cười nhẹ, giơ tay muốn Thành thúc dựa theo mà làm.

 "Biết đúng mực là tốt rồi, Thành thúc ta cô đơn một mình, đời này cũng chỉ xem người từ một đứa bé trai lớn lên như vậy, thuyền chạy cẩn thận mới được vạn năm, người ngàn vạn đừng gặp chuyện không may, nếu không Thành thúc ta không chết theo, cũng sẽ xuất gia đi làm hòa thượng, ăn chay niệm Phật thay tiểu thiếu gia!" Thành thúc nửa đùa nửa thật nói.

 "Thành thúc!" Nghe lời đùa giỡn của ông cụ, Ngọc Liễu công tử không khỏi mỉm cười quở nhẹ một tiếng, tiện tay nhặt lên áo lông cừu màu tím treo trên kệ, một bước ra khỏi cửa phòng, chỉ thấy một đứa bé trai ẩn núp cạnh cửa, mi thanh mục tú, cười yếu ớt nhẹ nhàng, chính là Tiểu Nha theo Đỗ Hương Ngưng vào phủ.

 "Nghe nói thiếu gia người muốn đến Thiên Hương Cốc chèo thuyền với Đỗ tỷ tỷ?" Tiểu Nha cười hì hì hỏi.

 "Ừ, ngươi cũng muốn đi với chúng ta sao? Xe ngựa rộng rãi, còn có thể chứa thêm một đứa bé như ngươi." Là hắn quá đa tâm rồi sao? Hắn cảm giác một đôi con ngươi trong veo của Tiểu Nha lộ ra tang thương mấy trăm năm, lại có lúc bướng bỉnh ngây thơ tựa như một đứa bé tầm thường, khiến người nhìn mơ hồ!

 "Không, cảnh tượng Thiên Hương Cốc sáng rỡ, các ngươi chơi thật vui." Tiểu Nha vươn đôi tay nhỏ bé, khéo léo cười, một câu hai nghĩa nói: "Chuyện đùa trong thiên hạ thật nhiều!"

 Chẳng biết tại sao, nhìn thấy răng nụ cười giả tạo trên mặt Tiểu Nha, lại khiến Ngọc Liễu công tử sợ hãi từ đáy lòng, có dự cảm chuyện xấu sẽ xảy ra.

 Chương 2.2

 Trong hẻm Trường Hưng ở kinh thành, có một khách điếm Đức Thăng, lúc này đang có tiếng huyên náo, vui mừng náo nhiệt, tựa hồ có chuyện vui cực lớn, trên mặt của mỗi người đều tràn đầy nụ cười, châu đầu kề tai kể tin đồn.

 "Tin tức tốt, các ngươi biết không? Vừa rồi ta từ trong miệng một vị sai gia có giao tình biết được, hắn đang bận rộn đến Lãnh vương phủ, hoàng thượng muốn hắn truyền lời, nói là Lãnh Địch Thiên tướng quân chinh bắc đại thắng, mấy ngày nữa sẽ khải hoàn hồi kinh, nghe nói lần đại thắng này, lòng vua cực kỳ vui mừng, muốn phong Lãnh tướng quân thành Tĩnh Viễn hầu, Lãnh vương phủ thật đúng là huy hoàng rồi!" Lão nhân vuốt râu dê, cười ha hả nói.

 "Lưu lão, lời này của ông không đúng rồi, Lãnh vương phủ cho tới nay đều là uy phong hiển hách, không có ngày nào không huy hoàng nha! Nghe nói quan viên trong triều đều nịnh bợ!"

 "Vậy cũng là thường tình, ai bảo Lãnh vương phủ đang được long sủng --" đoàn người nói thật vui vẻ, lại thêm có rượu trắng uống, không khí càng rực.

 Nhưng vào lúc này, một ông lão bộ dáng gầy gò hốt hoảng vọt vào khách điếm, tựa hồ đã sớm biết bạn rượu sẽ quần tụ ở chỗ này, cổ họng thiếu chút nữa không thông khí được, hắn lớn tiếng la ầm lên: "Trong kinh xảy ra chuyện lớn! Các ngươi đều nghe nói sao?"

 "Lãnh tướng quân khải hoàn trở về sao! Tân lão, nhìn ông gấp thành bộ dạng này, chúng ta đều nghe người ta nói rồi !" Lưu lão lơ đễnh cười nói.

 "Lãnh tướng quân gì! Đây là chuyện vừa mới xảy ra, Ngọc Liễu công tử ở vườn Tây Hổ chết!" Tân lão cực kỳ tức giận lớn tiếng la ầm lên.

 "Cái gì? !"

 Nhất thời, trong khách điếm đều tĩnh mịch, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Tân lão, mười mấy đôi mắt đều mở to như gương đồng.

 "Tân lão, ông ngàn vạn đừng nói đùa với chúng ta, chuyện này cũng không buồn cười nha!" Thanh âm trầm thấp của Lưu lão khẽ run. Vườn Tây Hổ cho tới nay xây cầu lót đường, hành thiện tế bần, ông trời không phải không có mắt vậy chứ, khiến nhà tích thiện như vậy tuyệt hậu tự.

 "Tân lão ta sẽ không nói đùa tin tức kiểu này, hắn thật đã chết rồi, vị thiếu gia ngọc thụ lâm phong của vườn Tây Hổ kia, Dương Bạn Nhi bảo người ta gọi Ngọc Liễu công tử, ngày hôm nay ngã xe ngựa chết ở Thiên Hương cốc rồi!"

 Trong khách điếm Đức Thắng rung vang âm thanh, lay chuyển lòng người, bọn họ không dám tin, rồi lại không thể không tin, một công tử tuổi còn trẻ có chút tuấn mỹ như Dương Bạn Nhi, lại sẽ mất sớm như thế!

 ※ ※ ※

 Không thể chờ đợi!

 Lãnh Địch Thiên phi ngựa chạy băng băng về Hoàng Thành, cũng không biết trong lòng vội vàng vì chuyện gì, có lẽ chỉ là thuần túy muốn sớm trở về vườn Đông Thương, nói không chừng hắn có thể ngoài ý muốn gặp phải Dương Bạn Nhi, có lẽ hắn đã nghe nói chuyện phong hầu rồi!

 Trong lòng hắn rất hiểu, Dương Bạn Nhi tuyệt đối sẽ không thật lòng thành ý chúc mừng chuyện hắn khải hoàn, không chừng còn có thể nghĩ hết biện pháp chê cười một phen! Lãnh Địch Thiên không kịp chờ đợi muốn gặp gương mặt tuấn tú khẽ nhếch nụ cười lãnh đạm, và miệng lưỡi sắc bén của hắn, đây thật là việc khiến tinh thần người phấn chấn nha!

 Lãnh Địch Thiên cưỡi ngựa Sách Hắc thần tốc chạy vào đường cái Liễu Ấm, đi theo phía sau hắn là một con ngựa đang cố hết sức vượt qua, nhưng vừa không để ý lại bị Lãnh Địch Thiên bỏ xa phía sau, không bao lâu, hai con ngựa nhanh đã dừng trước cửa chính của vườn Đông Thương.

 "Thế tử!" Người trong phủ Đông Thương đã sớm nghe nói ngày hôm nay Lãnh Địch Thiên sẽ về phủ, chuyện trong trong ngoài ngoài đều đã sớm chuẩn bị tốt lắm.

 Lãnh Địch Thiên gọn gàng tung người xuống ngựa, tay cầm dây cương giao cho tiểu đồng đến nghênh đón, ngẩng đầu mắt tinh phát hiện Trần Thiết trong nhà có chút khác thường, tựa hồ là muốn làm chuyện vui, gấm đỏ treo đầy, vui sướng, vậy mà, hắn lại nhìn thấy mấy tên công nhân muốn tháo những vải gấm màu đỏ trên cột tường xuống.

 "Chuyện gì xảy ra? Trong nhà có người muốn thành thân sao?" Lãnh Địch Thiên nghi nghi nheo lại mắt đen, nhìn thẳng đèn lồng song hỷ treo hai bên cửa chính.

 Lãnh Địch Thiên nghĩ, nếu phụ thân ép buộc hắn thành thân, hắn lập tức xoay người rời đi, dù sao hoàng thượng có tính muốn xây một phủ Tĩnh Viễn hầu bên cạnh vườn Đông Thương cho hắn, vốn là hắn muốn từ chối, nhưng thấy tình huống trước mắt này, có lẽ hắn sẽ đáp ứng cũng không chừng!
Phan gt
Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Insane